Tuổi thơ bị ăn đòn như cơm bữa khiến tôi càng ngày càng ghét bố mẹ hơn, nên giờ quyết tâm không lặp lại sai lầm đấy với con mình.
Hồi nhỏ tôi bị ăn đòn như cơm bữa. Bố mẹ càng đánh, tôi càng tìm cách giấu giếm những việc bị ngăn cấm. Và tôi cũng nhớ rất rõ rằng, sau mỗi trận đòn roi tôi chỉ càng ngày càng ghét bố mẹ hơn. Tình cảm giữa chúng tôi cũng ngày càng xa cách. Dần dần, tôi không còn chia sẻ hay tâm sự bất kỳ điều gì với bố mẹ. Mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống, tôi sẽ tìm đến bạn bè để tâm sự, bởi vì họ luôn ủng hộ tôi.
Sau này, khi có con, tôi đã tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ đi lại vết xe đổ của bố mẹ mình – đánh con. Tôi sẽ dạy con bằng tình yêu thương thực sự thay vì dùng đòn roi. Tôi đồng hành cùng con như một người bạn thân thiết, không chê trách, không áp đặt, không gây áp lực, chỉ có động viên và ủng hộ, để con tự do làm những gì mình muốn, miễn sao không ảnh hưởng tới sức khỏe bản thân, tới người khác, không vi phạm pháp luật.
Con tôi bây giờ tám tuổi. Tôi không chắc sau này con có trở thành một người thành đạt hay không, nhưng cho đến thời điểm hiện tại con là một đứa trẻ luôn tràn đầy năng lượng, luôn tươi cười, tràn đầy hạnh phúc, và cũng luôn là học sinh xuất sắc. Tôi nói với con tôi rằng “bố mẹ không được phép đánh con, con hư là do bố mẹ không biết cách giáo dục”.
Nếu thực sự yêu thương con, thì cha mẹ hãy đối xử với con như với chính bản thân mình. Khi làm điều gì sai, liệu bạn có tự mắng chửi hay tự cầm roi đánh mình không? Nếu bạn không muốn làm điều gì đó mà có ai bắt ép thì bạn có làm theo không?
Tôi tin rằng, muốn nuôi dạy một đứa trẻ thì trước hết bản thân bố mẹ phải thực sự hiểu được bản thân mình, từ đó mới hiểu được con. Lúc đó bạn và con sẽ giống như một đôi bạn cùng tiến, con sẽ trao cho bạn tình yêu thương thuần khiết, còn bạn sẽ truyền đạt cho con những kiến thức từ những trải nghiệm cuộc sống của riêng mình.
>> Đòn roi là cách ba mẹ tôi thể hiện yêu thương với con cái
Con tôi được cho ngủ và học tập ở phòng riêng khi mới bảy tuổi. Ban đầu con cũng rất bừa bộn, nhưng tôi áp dụng nguyên tắc mỗi ngày sẽ quét dọn phòng cho con một lần, bất kể đồ vật gì vứt dưới đất đều là rác và tôi sẽ vứt bỏ thẳng tay. Sau vài lần bị mất đồ chơi do vứt bừa bãi dưới đất, con thấy tiếc và không còn làm vậy nữa.
Còn bàn học của con thì tôi chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng là phải gọn gàng, ngăn nắp. Ban đầu con cũng chưa có ý thức, nhưng sau một thời gian cũng dần hình thành tính tự giác sắp xếp đồ đạc. Bởi tôi quan niệm bố mẹ là tấm gương của con cái, bàn làm việc, bàn trang điểm, nhà cửa của bố mẹ mà gọn gàng, ngăn nắp, thì sớm muộn gì con cũng học làm theo.
Đối với tôi, một đứa trẻ bình thường phải là một đứa trẻ luôn tươi cười, vui vẻ, luôn chủ động bày tỏ tình cảm yêu thương với bố mẹ. Bố mẹ cũng chính là người chúng tin tưởng nhất, nên bất kể chuyện vui buồn gì từ trường học cho tới làng xóm chúng đều tâm sự cho bố mẹ, bất kể điều gì mới mẻ chúng đều muốn bố mẹ giải thích vì sao, tại sao, đúng hay sai?
Nhưng nếu một ngày nào đó con tôi bỗng thay đổi, không muốn tâm sự cùng bố mẹ nữa, chỉ muốn nghe theo đám bạn, thì cũng không sao cả. Đối với tôi bài học từ sự sai lầm cũng là những bài học quý giá mà con cần trải qua. Việc của tôi là cảnh bảo những hậu quả có thể xảy ra, còn quyết định làm hay không là do bản thân con quyết định.
Tóm lại, tôi luôn coi con cái là người thầy vĩ đại nhất. Nếu nói mình dạy con tốt thì cũng không đúng, bởi thực tế thì chính con đã dạy mình làm một người cha, người mẹ tốt trước. Tình yêu thương thuần khiết của con đã đánh thức trái tim của cha mẹ, nên việc của tôi chỉ đơn giản là lan tỏa lại cho con tình yêu thương đó.
- Nhiều cha mẹ xem con cái là ‘bao cát’ để trút giận
- Đòn roi khiến tôi không thể nói ‘yêu mẹ’
- Tôi nên người dù 30 năm chưa một lần bị ăn đòn
- Đánh chửi tôi là cách mẹ giải tỏa áp lực
- 55 năm chán ghét về nhà vì ‘đòn roi đợi sẵn’
- ‘Đánh con cho tiện’